Vẻ mặt Lệ Đình Tuyệt đông lạnh, trên lông mày phủ một tần sương, tuy rằng khó chịu, nhưng sự tình đã đến nước này, anh cho dù hối hận cũng không còn kịp rồi.
Lúc này người hầu đi qua gõ cửa, anh bình tĩnh nói.
"Vào đi"
Quản gia nhanh chóng tiếng đến, "Tiên sinh, Yên tiểu thư cô ấy phải trở về hoàng cung, Quốc vương cùng vương hậu muốn gặp cô ấy."
Lệ Đình Tuyệt đứng dậy hướng Ngôn Ngọc nói, "Cậu có việc gì thì làm đi."
Đem hắn nhốt tại tòa lâu đài này cũng đã năm ngày rồi, tên kia khẳng định đã sớm buồn chán đến phát điên rồi.
Lệ Đình Tuyệt mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen, bởi vì đôi chân quá mức thon dài thế nên đem quần mặc thành chính phần, càng toát ra vẻ tân cao chân dài. Anh rời khỏi thư phòng, tiến vào phòng khách.
Mạc Thanh Yên đã ngừng đánh đàn, ở trong phòng đi tới đi lui, bộ dáng rất gấp gáp.
"Tiểu Yên."