Bối Thiến hoảng loạn nói: "Con không muốn đi, mẹ đừng rời khỏi con."
Khải Lỵ đau lòng, ra lệnh thân tín:
"Mau dẫn công chúa đi."
Nói xong, Khải Lỵ vội ngoảnh mặt đi, mặc kệ Bối Thiến khóc lóc thảm thương. Mãi cho đến khi tiếng khóc biến mất, cô mớ xoay người lại, mông lung nhìn về nơi cửa sổ:
"Chí Hằng, em không thể ở cạnh con nữa rồi, chờ em, rất nhạn thôi, chúng ta sẽ gặp nhau."
Cô lặng lẽ khóc, im lặng trong đau đớn, giơ tay lau đi nước mắt, khí chất thay đổi, trở lại là Vương phi Khải Lỵ kiêu ngạo, lạnh lùng. Cô nhẹ hô
"Người đâu."
Thị vệ cẩn thận bước tới "Có nô tài."
"Vương hậu đã trở lại, ta sẽ đi thăm ngài, sai người chuẩn bị cho ta một chút điểm tâm."
Cô muốn đến thăm Vương hậu, xem bà già ấy đã tỉnh lại hay chưa? Rốt cuộc Thiên Diện đã gặp qua bà ấy, chắc là đã khiến bả hoàn toàn mất trí nhớ rồi?