Lệ Đình Tuyệt lắc đầu, "Không có, đây là đồ mà người khác nhờ tôi chuyển đến, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm."
Anh không muốn tham dự quá nhiều vào chuyện của hoàng thất, cho nên cũng không nhắc đến Mạc Thanh Yên.
Nhìn dáng vẻ Quốc vương hết kinh hỉ, lại đến thương tâm, trong lòng anh tuy có chút hoài nghi, nhưng bên ngoài cũng không nghe qua chuyện gì về Vương hậu, chỉ biết đã mười năm rồi bà cũng chưa từng xuất hiện, nên đối với mọi người cũng trở nên phai nhạt dần.
Lệ Đình Tuyệt cũng không có suy nghĩ nhiều thêm nữa, đứng dậy.
"Nói chung là tôi đã giao đồ đến tay ngài, Quốc vương, Ám Dạ cáo từ trước."
Lệ Đình Tuyệt cất bước rời đi, cả người như lóe sáng rực rỡ. Cho dù anh đang ở trong hoàng cung, cho dù anh đang đối mặt với vị vua chân chính của một nước. Nhưng anh cũng không vì thế mà trở nên nhạt nhòa, quanh người cũng lộ ra khí chất vương giả.