Ngày hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt Mạc Thanh Yên đã nhìn thấy đôi mắt hẹp dài của Lệ Đình Tuyệt đang nhìn chằm chằm mình. Nhớ đến những chuyện hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên đỏ lên.
Cô vội đưa tay lên che mặt, cảm thấy thật sự rất thẹn thùng, cô vậy mà giúp anh…
Thật sự không còn mặt mũi nào gặp người, anh cũng quá xấu rồi.
Lệ Đình Tuyệt thì nở nụ cười, trong con ngươi tràn đầy tà khí của anh tất cả đều là lo lắng, ngón tay thon dài sạch sẽ khẽ vuốt ve mặt cô.
"Anh rất vừa lòng, Tiểu Yên làm tốt lắm. "
Anh ôm cô vào ngực, loại cảm giác ngọt ngào này tràn ngập trong mỗi một dây thần kinh của anh.
Mạc Thanh Yên trốn trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ý cười. Sống một cuộc sống không biết xấu hổ với người mình thích cảm giác cũng không tệ lắm. Có thể làm cho anh thỏa mãn, cô cũng rất có cảm giác thành tựu.