Lệ Đình Tuyệt cố ý để lộ vết cắn trên cổ cho ông ta thấy, "người phụ nữ này hoang dại quá rồi, tôi không thích, cũng không cần tìm."
Vừa dứt lời liền đóng mạnh cửa lại, thiếu chút nữa dập hư cái mũi của Lạc Mục, ông ta xoa cái mũi bị đau.
"Tính tình cũng thật lớn".
Ông trở về phòng, nhịn đau cởi quần áo, miệng vết thương đang băng bó vẫn dễ dàng nhiễm trùng.
"Lại đây giúp ta cởi quần áo".
Mạc Thanh Yên lạnh lùng liếc hắn một cái, "Lạc Mục, tên khốn nhà ông, tự cởi đi".
Ngữ khí rất khó chịu, sau đó hung hãn ngồi lên ghế sô pha, ăn nho.
"Mạc, Thanh, Yên,..."
Ông gầm nhẹ một tiếng, Mạc Thanh Yên lập tức đứng lên, khi giúp ông ta cởi quần áo, cô lấy ngón tay chọc vào lưng ông ta, đau đến mức ông nghiến muốn bể răng.
Nhìn đến dáng vẻ đau không nói nên lời của ông, Mạc Thanh Yên suýt chút nữa phì cười, người đàn ông này quá coi trọng mặt mũi rồi. Sợ cô nói ra ngoài, ông thà đau gần chết cũng không rên một tiếng, cũng thật thú vị.