Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh yên ửng đỏ, nhận lấy nước uống một ngụm, sau đó hạ mắt nói.
"Tối hôm qua… Chúng ta…"
Vẫn là không có mặt mũi nói ra, cảm giác quá thẹn thùng.
Lệ Đình Tuyệt nhếch môi cười, ngón tay dài nâng cằm cô, đôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, mang theo hơi thở vô cùng mê hoặc.
"Lệ thái thái, em đã từ trong ra ngoài là người của anh rồi."
Nói xong sung sướng cười ra tiếng, như vậy lại càng trở nên yêu nghiệt, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh Yên càng đỏ ửng. Vì thế uống hết cả cốc nước lớn, yết hầu phát ra tiếng nuốt xuống.
Lệ Đình Tuyệt than một tiếng, nếu Ngôn Ngọc không cảnh báo đi cảnh báo lại, anh lúc này thật muốn lại đẩy ngã cô. Có lẽ cảm giác của cô quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức anh không muốn chấm dứt, muốn tiếp tục không dừng.
Nhưng nghĩ đến viên đạn ở ngực, anh vẫn là chịu đựng vậy, về sau còn có thời gian rất dài.
Anh nhận lại ly nước từ Mạc Thanh Yên, sau đó cưng chiều sờ sờ đầu cô.