Tay anh từ từ di chuyển lên trên và ôm cô vào lòng. Cùng với điệu nhạc du dương chỉ còn bọn họ chuyển động trên sàn nhảy, ngón tay thon dài của anh vuốt ve cần cổ của cô.
"Yên Nhi, hay là anh nên đem em giấu đi mới được nhỉ?"
Dường như tất cả đàn ông đều có tâm tư với cô, đều sẽ thích cô nên Lệ Đình Tuyệt lại cảm thấy áp lực. Đây là lần đầu tiên thấy như thế kể từ lúc bắt đầu, thứ cảm giác này thật sự không tốt.
Mạc Thanh Yên ôm lấy eo của anh, khẽ cười thành tiếng. Lần đầu tiên cảm nhận được sự khẩn trương của anh với cả anh còn xem cô như châu báu, thứ cảm giác này vừa ngọt ngào lại vừa ấm áp.
Từ nhỏ, Mạc Thanh Yên đã thiếu đi cảm giác an toàn, không cha không mẹ, đủ thể loại chuyện vào năm năm trước lại càng biến cô thành người thiếu cảm giác an toàn cực độ. Cho nên sẽ rất khó để cô có thể tin tưởng kẻ khác.
Nhưng giờ phút này, cô lại tin tưởng người đàn ông này, tin chắc rằng anh yêu cô, yêu vô cùng.