Nhìn thấy cô căng thẳng như vậy, ý cười trong mắt Lệ Đình Tuyệt càng rõ hơn, anh ta càng không nỡ rời xa cô.
Vì thế nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, "Tuân mệnh, bà xã đại nhân."
Mạc Thanh Yên ngây người, khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt với anh ta.
"Ai là bà xã của anh chứ?"
Sau đó chạy nhạn vào nhà tắm, Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô, liền bật cười.
Mạc Thanh Yên cầm khăn lau mặt cho anh ta, lúc này thím Thẩm đi vào, tay cầm hộp cơm, Mạc Thanh Yên đi đến đón lấy, "Thím Thích, sao thím lại đến đây?"
Ngày đó thím Thích cũng có mặt ở hiện trường, vì thế bà đều nhìn thấy tất cả mọi việc, đáy mắt chứa lệ.
"Đại tiểu thư, cô coi tôi như người thân, tôi thật sự rất cảm động."
Nếu không phải vì bà, Lệ thiếu gia sao có thể bị thương chứ? Hơn nữa anh ta có thể vì đại tiểu thư đỡ đạn, có người đàn ông như vậy ở bên cạnh đại tiểu thư, bà cũng yên tâm.
Mạc Thanh Yên cười, dắt tay bà đến bên giường Lệ Đình Tuyệt.