Tải xuống ứng dụng
16.43% 农门长姐有空间 / Chapter 618: 第六百一十七章 可怜的孩子

Chương 618: 第六百一十七章 可怜的孩子

大姐要说好吃的东西,那肯定特别特别好吃。

  顾云可想起炸鸡腿炸鸡翅还有软绵绵的蛋糕和香甜香甜的双皮奶,都有些迫不及待了。

  一旁的杨氏虽然什么都没说,但那脚步却忍不住快了两分。

  齐庭,“……”这一家子到底怎么回事?吃个虫子就跟吃人间美味一眼,没眼看,简直没眼看。

  他摇摇头,干脆眼不见为净,大步的在前面带路。

  可走着走着,又慢了下来,片刻后,趁着顾大江和顾云冬在说话的时候,悄默默的走到顾云可的身边。

  小姑娘正被杨氏抱在怀里,见到他退到自己身边还有些奇怪。

  齐庭小声的问她,“你还真打算吃那东西呢?”

  “大姐说,好吃的。”

  “可那是虫子啊,虫子怎么能吃呢?多恶心不是?”齐庭想想都觉得恶寒的不行。

  小姑娘皱着小小的眉头,很不满,“能吃,逃荒的时候,啥都吃,土都吃,你挑食。”

  齐庭面对她的指控很是不忿,就算不挑食他也不吃土好吧?

  嗯?等等……

  他看向顾云可,“你们,是逃荒过来的?”这个他倒是真的不知道,秦文铮的信里也没介绍过。

  顾云可点点头,“逃荒的时候,可害怕可害怕了,没东西吃,没水喝。”

  齐庭顿时不说话了,他虽然没亲身经历过那场灾难,但却听过不少。去年走在街上时,也能看到许许多多衣衫褴褛瘦骨嶙峋的灾民,那眼神里的沧桑渴望都能吓到他。

  想到面前这胖乎乎的小姑娘也才四岁,去年怕是连路都还走不稳的。怪不得如今啥都不挑,只要能吃就行,是虫子是草都无所谓,可见是受了大苦了。

  齐庭心疼的摸了摸她的小脑袋,小姑娘眨了眨眼,这是咋了?

  齐庭叹了一口气,突然扭头就跑了。

  顾云可,“……”她刚才有说什么吗?

  顾大江和顾云冬听到身后的动静也回过头来,看了看,一头雾水。

  不过算了,没有齐庭他们也能找着路出去的。

  一家四口很快便走出了书院的大门,重新站在牌坊里的那两面刻满了人名的石墙前,顾大江此时的感受又完全不一样了。

  自己从此往后便是这书院的学子,看到这些名字,有种与有荣焉的感觉。

  薛荣牵着马车过来,顾云冬正要往前走,身后忽然传来呼哧呼哧的声音。

  几人扭头一看,就见原本突然离开的齐庭又回来了。

  似乎跑的及,他此刻满头是汗,身上的学生袍也歪歪斜斜的,看着有几分狼狈。


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C618
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng bài viết
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập