Tô Cẩm Thu đứng dậy, nhanh nhân bước vào phòng trong, lấy một chiếc hộp ra, sau đó đi đến bên lư hương, nhìn quanh một chút, rồi chậm rãi đổ thuốc bột bên trong vào, tay hơi run rẩy, vì thế cũng không cẩn thận để rơi ra bên cạnh lư hương, ả vội vàng dùng khăn tay lau đi, xoay lại lư hương nghiêm chỉnh.
…
Quay về cung Cảnh Nhân, Tô Cẩm Bình chào hỏi Thiển Ức một câu, rồi nằm giang ra hình chữ đại ở trên giường. Nàng hơi mệt, đầu óc cũng rất hỗn loạn, nhớ đến người nào đó ở vườn lê, tâm tình lại càng loạn hơn, cứ cảm thấy hắn như một cây gai trong lòng mình, không rút ra thì không chịu được! Nhưng phải rút như thế nào, thì lại là vấn đề khác, nghĩ một hồi, nàng bực bội trở mình.
Trời dần tối, ý thức lại càng tỉnh táo, không ngủ được! Nàng hít sâu mấy hơi, trong lòng thầm chửi to một tiếng "mẹ nó chứ", rồi xoay người bắt đầu tự thôi miên mình: "Ngủ đi, ngủ đi!"
Bỗng nhiên, một tiếng bước chân truyền tới, nhưng lại có vẻ rất vội vã, mạnh mẽ.