"Ờ… có chút chuyện."
Tô Tô ưỡn bụng chống hông, bước đi khó nhọc về phía Lý Tiểu Vũ. Cô chưa kịp nói về chuyện Mai Thắng Nam giặt quần áo thì Lý Tiểu Vũ vội vàng đứng lên:
"Tô Tô, tôi biết cô muốn nói gì. An Tâm… An Tâm… Tôi cũng không nhẹ dạ đâu. Trước kia chị ta mắng tôi như thế, tôi không quên đâu. Cô cứ yên tâm, tôi không ngu đâu."
"À…"
Tô Tô sửng sốt, chợt nhận ra mình đã lãng quên Lý An Tâm. Từ khi Diệp Dục nhắc đến cô ta, hình như Tiểu Vũ có buồn phiền một chút nhưng đã nguôi, Tô Tô quên hẳn. Giờ Lý Tiểu Vũ nhắc đến làm gì?
Tô Tô cũng chỉ nói với Lý Tiểu Vũ rằng, "Tự cô biết là tốt rồi. Cô là người nhà của Lý An Tâm, hẳn phải hiểu rõ bản chất cô ta. Lòng người trong mạt thế khó dò, thường ngày có nói chuyện với Lý An Tâm cũng đừng nói nhiều quá. Có cơ hội thì cô nên đưa Lý An Tâm rời khỏi đây, đi Xuân thành hoặc nơi khác tìm đường sống thôi."