Âm thanh như tiếng nổ phát ra khiến Cảnh Y Nhân và Cảnh Hi sợ tới mức giật nảy mình.
Lục Minh bình tĩnh đứng trước cửa, khuôn mặt xanh mét giờ phút này không biết đang nhìn vào phòng với vẻ mặt như thế nào.
Đôi mắt rét lạnh của anh nhìn thẳng vào Cảnh Y Nhân và Cảnh Hi.
Cảnh Y Nhân hôm nay mặc đồ thể thao hơi bó sát người, mái tóc được buộc đuôi ngựa gọn gàng. Lưng cô dán thẳng lên vách tường, một bàn chân gác lên ngực Cảnh Hi, ngón chân tròn vo đáng yêu giống như con sâu lông đang cố gắng bò lên vai cậu ta.
Thấy Lục Minh bỗng nhiên đá văng cửa, cô bị giật mình, nhìn sắc mặt anh không tốt, Cảnh Y Nhân theo bản năng nhanh chóng bỏ chân xuống.
Cô khẩn trương mở miệng: "Cậu, sao cậu lại về nhà lúc này?"
"…" Cảnh Hi mãi mới định thần lại được, giờ mới chú ý đến cách Cảnh Y Nhân gọi Lục Minh là "cậu".
Cách gọi này liệu có bất thường quá không? Hơn nữa Lục Minh lại không hề phản bác gì.