Bạch Linh không nói thì sẽ không nói, nắm chặt phương thức liên lạc của hai người kia, ánh mắt lẳng lặng nhìn Lạc Lê. Trước đây cô ta chưa bao giờ dùng loại ánh mắt cao ngạo này nhìn hắn. Cô ta nghĩ cô ta yêu Lạc Lê nên thường hạ thấp phong thái xuống.
Yêu không phải là như vậy sao? Người nào yêu trước thì người đó thua.
Nhưng sư phụ lại nói cho cô ta biết, không phải như thế. Yêu không phải hèn mọn, yêu cũng không thể nâng tự tôn lên cho đối phương giẫm đạp. Yêu là phải có tôn nghiêm, yêu thẳng thắn vô tư, yêu lẽ thẳng khí hùng, yêu đúng mực!
Cô ta thấy sư phụ nói rất đúng, cô ta cũng chỉ vì thích hắn mà thôi. Thích hắn thì sao chứ? Thích hắn thì phải hèn mọn sao?
Ánh mắt kia của Bạch Linh làm lòng Lạc Lê chấn động. Chỉ trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại thấy Bạch Linh rất giống Đậu Đậu. Ánh mắt bình tĩnh, cao ngạo, mang theo tự tin không ai sánh bằng.
Giống, thật sự rất giống!
Đáng tiếc, dù sao thì họ cũng khác nhau.