Ngõ nhỏ âm u tăm tối, không phải hắn muốn xe chấn chứ?
Nhưng mà Yêu Nghiệt chỉ cười không nói chuyện, thấy Diệp Tinh Trạch đã đi xe vào ngõ nhỏ, hắn động ngón tay, cả người cả xe đã dừng ở gara xe của khu trọ Vạn Tượng. Xong việc, còn bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm, "Vợ à, vừa rồi em nghĩ gì đó?"
Đậu Đậu, "Khụ… tôi đâu có nghĩ gì. Thật đó!"
Nói xong hận không thể cắn đứt lưỡi mình, vì sao lại học đứa nhỏ kia nói xong còn thêm một câu khẳng định lại phía sau, giống như cô có suy nghĩ gì mà chột dạ không bằng.
Yêu Nghiệt chỉ cười, vẻ mặt thỏa mãn như mèo trộm được cá.
Đậu Đậu đen mặt xuống xe, như chạy trốn mà chạy vào thang máy. Cmn thật sự rất dọa người, cô phải im lặng.
Thấy Đậu Đậu chạy mất, Yêu Nghiệt hơi cong môi, "Vừa rồi làm tốt lắm, về đi, Lăng Đầu Thanh đã tới rồi."
"Thật vậy sao?"
Hai mắt tên ngốc tỏa ánh sáng, sau đó lại có chút ngượng ngùng, "Người… người đi trước đi."