Hừ, lúc trước nói chuyện ăn chuyện chơi chuyện quần áo lâu vậy, rốt cục cũng nói ra câu muốn nói. Đậu Đậu không thích người khác nói chuyện có mục đích với mình, nên có chút thất vọng. Nếu Lạc Thi Nhã thẳng thắn hỏi, sau đó mới nói chuyện phiếm với cô, có lẽ cô sẽ vui hơn một chút. Nhưng không sao, chuyện thường tình. Chỉ số thông minh của người đang yêu đều giảm, mỹ nhân cổ điển hỏi câu đó cũng thật bình thường.
Đậu Đậu tự an ủi mình, sau đó đập tan nghi ngờ của Lạc Thi Nhã, "Chắc chị Lạc Lạc hiểu lầm rồi, lúc chúng tôi chạy trốn, khối ngọc kia đã rơi trong khu vui chơi Wonderland. Sở Minh Hiên cũng không cho tôi."
Thấy Lạc Thi Nhã còn nghi ngờ, Đậu Đậu lại bổ sung, "Hơn nữa, cậu ta đã đồng ý với chị, còn có thể cho một người vừa lùn vừa xấu làm người ta ghét như tôi sao?"
Nấm đẹp thì đều là nấm có độc. Chỉ mong là cô nghĩ nhiều, Lạc Thi Nhã không phải một cây nấm độc. Cho dù có độc cũng không sao, đừng đắc tội với cô là được.