Cọp giấy chính là cọp giấy, không phát uy còn tốt, phát uy rồi... còn không bằng con mèo ốm nữa.
Đậu Đậu nói xong lời độc ác tự cảm thấy không đủ sức, nhìn lại Yêu Nghiệt, y như quần chúng đang đứng xem, vẻ mặt xem kịch nhìn cô đến vui vẻ.
"Anh… anh cười cái gì?"
"... Không có gì."
"Không phải đã nói xong rồi à? Đợi sinh hai quả trứng này ra rồi anh phải dẫn bọn chúng đi ngay!"
Yêu Nghiệt nhướn mày, "Ừ, anh đã nói thế. Có điều…"
"Có điều cái gì."
"Có điều nếu không cung cấp yêu lực, thời gian mang thai sẽ kéo dài."
Đậu Đậu có một loại dự cảm xấu, "Ý anh là gì?"
Yêu Nghiệt cong môi, cười xấu xa, "Ý là__ không có anh thì em cứ mang thai hai quả trứng này đến thiên hoang địa lão đi."
"Vô sỉ!"
Đậu Đậu tức giận phát điên, ba lần bốn lượt muốn liều mạng với Yêu Nghiệt đều bị đối phương ung dung tránh thoát.
Cuối cùng, Yêu Nghiệt ngăn eo cô lại, "Đừng ồn nữa, lát nữa bụng sẽ không thoải mái."
Đậu Đậu, "..."