Sở Tuyệt nhẹ nhàng thả tay ra, do dự mà lui về sau hai bước.
Nguyên Vô Ưu không hề nhìn thấy nét bứt rứt cùng vướng mắc của hắn, ngược lại trong lòng nàng, thời gian của hai người vẫn còn nhiều, không cần vội vã.
"Vậy chúng ta lên đường thôi." Lời này, là nàng nói với Sở Tuyệt.
Sở Tuyệt đang muốn quay đầu, Tiểu Đào Tử lại mang một dáng vẻ khó hiểu mà nói một câu: "Bẩm chủ tử, tiểu vương gia nước Sở đang cầu kiến ở bên ngoài."
Sở Nghị?
Ánh mắt của Nguyên Vô Ưu và Sở Tuyệt cũng lúc lóe lên tia sáng, Nguyên Vô Ưu thì kinh ngạc, còn Sở Tuyệt thì lại âm trầm không rõ.
"Sở Nghị muốn gặp ta?" Nguyên Vô Ưu theo bản năng nhìn về phía người nào đó, nhưng lại thấy người đó khẽ khép mắt, bình tĩnh như chuyện này là không liên quan đến hắn. Đây là chuyện riêng của nàng, sự nghi ngờ trong lòng nàng bỗng nhiên tan biến, nhưng sau đó lại không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn như vậy là đang ghen sao? Nghĩ đến đây, nàng cố ý không lên tiếng.