Tải xuống ứng dụng
3.41% Phượng kinh thiên / Chapter 19: Chương 19: Giết gà dọa khỉ

Chương 19: Chương 19: Giết gà dọa khỉ

Biên tập viên: Nguyetmai

Mọi người nghe giọng ba vị nương nương nói gần nói xa, nụ cười trên mặt vẫn không đổi, dường như vốn không hiểu gai nhọn trong lời của ba vị nương nương.

Hiện nay, hậu cung có bốn vị nương nương uy phong vô cùng, trong đó đứng đầu chính là Mai phi nương với hai vị hoàng tử bên cạnh, Đại hoàng tử, Ngũ hoàng tử đều do bà sinh ra.

Đứng thứ hai chính Ngọc phi nương nương đã sinh ra Nhị hoàng tử và Đại công chúa. Thứ ba đương nhiên là Ninh phi nương nương, sinh ra Tam hoàng tử và Tam công chúa, cuối cùng là Lương phi nương nương, sinh hạ Tứ công chúa và Thất hoàng tử.

"Hoàng thượng giá đáo!" Tiếng thông báo của thái giám khiến sắc mặt của mọi người trong điện đều thay đổi, cúi người quỳ xuống đất cung kính nghênh đón thánh giá.

Khánh Đế bước vào đại điện, Mai phi, Ngọc phi, Ninh phi, Lương phi không hẹn mà cùng đồng thanh lên tiếng thỉnh an: "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Các hoàng tử, công chúa bước lên trước thỉnh an.

"Tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Các mệnh phụ phu nhân thỉnh an hoàng thượng.

"Đều bình thân đi." Khánh Đế bước lên vị trí chủ tọa ngồi xuống, lạnh nhạt nói.

"Tạ ơn hoàng thượng." Mọi người đứng dậy, cung kính lui sang một bên, cúi đầu khép mi chờ lệnh.

Khánh Đế thờ ơ liếc nhìn mọi người một cái, nhàn nhạt nói: "Hôm nay là gia yến, không cần giữ lễ tiết quá, bắt đầu tiệc đi."

Lương phi vội vàng nhìn về phía Hứa Nhân, Hứa Nhân gật gật đầu, cất cao giọng nói: "Khai..."

Chữ tiệc còn chưa ra khỏi miệng, một bóng dáng bé nhỏ lao vào trong điện như một mũi tên, khiến hắn kinh ngạc đến mức xém chút cắn phải lưỡi của mình.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, người xông vào điện như một mũi tên đó chính là Tứ công chúa Nguyên Trân Trân.

Lương phi nhìn khắp người Nguyên Trân Trân đều là bùn đất, cả gương mặt dính đầy bụi như một con khỉ hoang xông vào điện, trừng mắt dữ tợn nhìn hai nô tỳ đang hoảng hốt chạy vào, sắc mặt lúc xanh lúc trắng rất khó coi.

Nhìn rõ Tứ công chúa cả người đầy bùn đất như một con khỉ hoang, Mai phi, Ngọc phi, Ninh phi đều có chút vui trên nỗi đau của người khác, cười thầm trong lòng.

Thật sự là khiến người khác hả hê, không biết đây là quà mừng của ai tặng cho Lương phi, thật sự phải khiến người khác vỗ tay khen hay rồi.

Tứ công chúa Nguyên Trân Trân, năm nay tám tuổi, do Lương phi sinh ra. Tứ công chúa này tính tình hoang dã, lại vụng về, ngu ngốc như heo, đến nay vẫn chưa hiểu chuyện. Bình thường vốn không được xuất hiện trong các dịp quan trọng, hôm nay không nhìn thấy nàng, mọi người đều biết Lương phi sợ nàng gây chuyện, nên nhốt nàng trong phòng như thường lệ.

Không ngờ nàng lại như vậy, bất chấp tất cả mà lao vào trong điện.

"Trân Trân, còn không mau bái kiến phụ hoàng?" Lương phi âm thầm kêu khổ, đứa con gái này của nàng thật khiến nàng đau đầu.

Nguyên Trân Trân thấy Khánh Đế đã bắt đầu sợ sệt, gương mặt nhỏ trắng bệch, quỳ xuống đất bịch một tiếng, khiếp sợ nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Khánh Đế nhìn dáng vẻ dính đầy bùn đất khắp người của Nguyên Trân Trân, sắc mặt bắt đầu nặng nề, Lương phi thấy vậy, vội vàng quỳ xuống nói: "Hoàng thượng bớt giận, là thần thiếp quản giáo không nghiêm."

Khánh Đế lạnh lùng liếc Lương phi, tuy chưa lên tiếng nhưng ánh mắt không vui đã nói lên tất cả. Sắc mặt Lương phi khẽ trắng bệch, cả người cũng bắt đầu run lên, nàng khó khăn lắm mới đứng vững ở hậu cung này, mong muốn có được phong quang như ngày hôm nay, không nghĩ tới việc phải hủy trên người đứa con gái này, quả thực khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi mà lại chẳng thể làm gì.

"Ngươi làm gì mà khiến cho bùn đất đầy người thế kia?" Khánh Đế lạnh giọng hỏi.

Nguyên Trân Trân lúc này cũng bất chấp nỗi sợ hãi trong lòng, lo lắng nói: "Phụ hoàng, cầu xin người cho con vào Vô Ưu Cung đi! Tiểu Bạch của nhi thần bay vào Vô Ưu Cung rồi, nhưng Vô Ưu Cung đã bị niêm phong lại, nhi thần không vào được, nhi thần muốn leo tường vào, nhưng tường cung cũng quá cao, leo không nổi nên mới khiến cho cả người đầy bụi đất."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sợ hãi!

Lương phi lại càng sợ hãi hơn, khiến cho hít thở không thông xém chút ngất xỉu. Thánh Nguyên Cung, Vô Ưu Cung là cấm kị của tất cả mọi người trong hoàng cung, bà không ngờ đứa con gái ngốc nghếch của mình lại... lại dám nhắc đến điều cấm kị này trước mặt nhiều người như vậy trong buổi tiệc trăm ngày của em trai mình, đồ ngu ngốc, con bé làm thế là hủy đi chính mình và em trai, bà... thật muốn bóp chết nàng!

Yến tiệc mừng trăm ngày Thất hoàng tử ở Lương Cảnh Cung, vì lời nói vô tư của Tứ công chúa, khiến tất cả mọi người ở đó đều chấn động.

Mọi người rất hiếu kì, không biết sắc mặt của hoàng thượng lúc này như thế nào? Nhưng tất cả những người ở đó không ai dám ngẩng đầu lên nhìn long nhan.

Cả người Lương phi run bần bật, muốn lên phía trước cầu xin, nhưng Khánh Đế chỉ lạnh mặt không lên tiếng. Nhìn biểu cảm thế này của hoàng thượng thì ngay cả bước lên trước cầu xin tha thứ, bà ta cũng không dám, chỉ sợ càng khiến hoàng thượng tức giận hơn mà thôi.

Khánh Đế híp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra của đứa con gái thứ tư đang quỳ gối trước mặt ông. Qua khuôn mặt của nàng, không hiểu sao ông ta lại nhớ đứa con gái thứ hai bị giam giữ trong Nhân Lãnh Cung kia.

Nguyên Vô Ưu là con gái thứ hai của ông ta. Lúc nàng ra đời, cả tộc Lưu Thị lấy làm tiếc khi đó là công chúa chứ không phải hoàng tử. Nhưng Lưu Thị Oánh Hoa lại ngập tràn niềm hân hoan, quả thật là vô cùng kích động, lôi kéo Khánh Đế nghĩ suốt cả một đêm mới nghĩ ra được một cái tên. Lưu Thị Oánh Hoa nói muốn cho con bé một đời vô lo vô nghĩ, được hưởng thụ ngàn vạn sủng ái vô cùng, nên lấy tên là Vô Ưu.

Ngày thứ hai, ông ta liền sắc phong Vô Ưu làm Vô Ưu công chúa, ban Vô Ưu Cung, giống như những gì Lưu Thị Oánh Hoa nói, cho nàng hàng ngàn hàng vạn sủng ái, khiến nàng tôn quý vô thượng.

Lần đầu tiên, Vô Ưu gọi Khánh Đế là phụ hoàng; lần đầu tiên, Vô Ưu biết đi, nhào vào lòng ông ta. Vô Ưu thích dựa vào lòng ông, ôm cổ ông làm nũng...

Khánh Đế đột nhiên đứng dậy, tất cả mọi người đều "bộp" một tiếng quỳ phục xuống đất, đến thở mạnh cũng không dám.

"Lương phi không biết cách dạy con gái, vô đức vô năng, khó lòng làm phi, nay giáng xuống quý nhân. Từ hôm nay trở đi, Thất hoàng tử do Đan phi dạy dỗ, Tứ công chúa ngu dốt vô cùng, cấm túc một năm, giao do ma ma giáo dưỡng chỉ dạy, vĩnh viễn không được sắc phong."

Khánh Đế không thèm nhìn mọi người, ban xong khẩu dụ thì phất ống áo rời đi.

"Thần thiếp cung tiễn hoàng thượng." Người có phản ứng lại đầu tiên là Mai phi. Bà nằm rạp trên đất, giọng nói run rẩy kêu to.

Những người khác đều hoàn hồn, nằm sấp xuống đất hô to: "Cung tiễn hoàng thượng."

Hai mắt Lương phi trợn trắng, ngất xỉu đi.

"Nương nương..." Quế Chi kinh hô một tiếng, vội vàng chạy lên dìu bà.

Mặt Hứa Nhân đứng bên cạnh cũng tái nhợt, không kém sắc mặt Lương phi đã ngất xỉu chút nào. Khó khăn lắm, hắn mới tìm cách đạt được chức tổng quản Lương Cảnh Cung này, không ngờ Lương Cảnh Cung lại bị thất thế rồi.

"Mẫu phi..." Nguyên Trân Trân nhìn Lương phi đã ngất đi mà thì thầm. Mọi người bốn phía xung quanh đều nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại, nhớ lại khẩu dụ phụ hoàng vừa ban ra, trong lòng nàng có ngu dốt thế nào đi nữa thì cũng biết được bản thân vừa đâm đầu vào đại họa rồi. Nhưng mà... chẳng qua, nàng chỉ muốn tìm lại Tiểu Bạch của nàng thôi, phụ hoàng sao đột nhiên lại nổi giận rồi?

Mai phi, Ngọc phi, Ninh phi nhớ lại cảnh tượng ban nãy, trong lòng đều nghĩ lại mà phát sợ.

Các mệnh phụ phu nhân, vương công quý tộc đều đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau. Từ khi Thánh Nguyên hoàng hậu chết, không chỉ các cung trong hậu cung nghe thấy Thánh Nguyên Cung, Vô Ưu Cung là mặt mày biến sắc, ngay cả trên triều đình cũng không ai ngu ngốc đến độ nhắc đến chuyện này trước mặt hoàng thượng cả.

Lương phi không thể nào ngu dốt đến mức không tính toán đến đức hạnh của con gái mình mà không đề phòng trước được. Làm sao Tứ công chúa xông vào đây được? Kẻ lợi dụng Lương phi để làm vật thử nghiệm thăm dò có thể là ai? Là Mai phi? Ngọc phi? Hay là Ninh phi đây?

Chỉ là đáng tiếc cho Lương phi, khó khắn lắm mới leo lên được trong hậu cung để sinh hạ Thất hoàng tử. Bà còn mong chờ sẽ dựa dẫm vào Thất hoàng tử để củng cố địa vị hơn nữa.

Không ngờ rằng, mới leo lên đã bị đạp xuống, hơn nữa, xét theo cơn thịnh nộ của hoàng thượng, Thất hoàng tử cũng đã giao cho Đan phi nuôi dưỡng rồi, Lương phi lại bị biến thành quý nhân. Bà ta không còn cơ hội leo lên thêm lần nữa.

...

Bước ra khỏi Lương Cảnh Cung, trong lòng Khánh Đế vẫn cứ dậy sóng không bình tĩnh lại được. Thi Tề cẩn thận đi theo sau, liếc nhìn phương hướng chủ tử đang đi, không biết có nên nhắc nhở chủ tử rằng, cứ đi tiếp về phía trước là Vô Ưu Cung rồi không, nhưng nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của chủ tử, lời muốn nói đến môi rồi lại nuốt ngược vào trong. Đi theo chủ tử đã nhiều năm như thế, trong lòng ông hiểu rất rõ, dù chủ tử có vô cùng tức giận cũng tuyệt đối không hoàn toàn mất đi lý trí.

Ông tất nhiên hiểu rõ dụng ý khi người giáng chức Lương phi ban nãy rồi. Chủ tử đang giết gà dọa khỉ!

Ngôi vị hoàng hậu để trống đã lâu cùng việc các hoàng tử cũng đã trưởng thành, trong hậu cung lẫn triều đình đều đã có những kẻ bắt đầu thấp thỏm, mầm móng của việc tranh giành vị trí hoàng hậu vào cái ghế thái tử cũng đã nhen nhóm.

Cũng khó trách, Đại hoàng tử nay đã mười bốn tuổi, Nhị hoàng tử mười hai tuổi, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử đều đã mười tuổi, ngay cả Ngũ hoàng tử cũng đã tám tuổi rồi.

Ông ta cảm thấy những kẻ này đều quên nhanh quá. Mới có năm năm, sao lại quên hết những bài học từ Lưu Thị và Lưu hậu cơ chứ?

Chủ tử còn chưa tới bốn mươi tuổi. Dựa vào thân thể khỏe mạnh của chủ tử, ông ta hoàn toàn không chút nghi ngờ việc chủ tử có thể vượt qua cả Trị tiên tổ hoàng đế - người có thời gian chấp chính là bốn mươi bảy năm, lâu nhất trong lịch sử nước Đại Nguyên.

Nếu như nói về kẻ hiểu rõ Khánh Đế nhất trên đời này, không ai khác chính là Thi Tề. Nhưng hôm nay, Thi Tề chỉ đoán đúng được một nửa. Mặc dù, Khánh Đế cũng có ý nổi giận giết gà dọa khỉ, nhưng mặt khác, trong lòng ông ta quả thật cũng đã có chút rung động.

Nếu như không theo dõi trong năm năm, Khánh Đế biết rằng bản thân có lẽ thật sự sẽ quên dần đi sự tồn tại của đứa con gái này.

Năm đầu tiên, khi biết được Vô Ưu không hề rời khỏi Thái Hồi Điện, ông ta không hề kinh ngạc.

Năm thứ hai, ông ta bắt đầu có chút hoài nghi đứa con này, nếu không phải điên thì chính là chết rồi. Nhưng tin tức ám vệ gửi cho ông ta lại không phải như vậy.

Năm thứ ba vẫn như thế, ông ta trầm mặc.

Đến năm thứ tư, ông ta kinh ngạc rồi.

Đến năm thứ năm, trong lòng ông ta có chút cảm xúc.

Không ai hiểu Lưu Thị hơn ông ta. Sự dạy dỗ của Lưu Thị với Vô Ưu, ông ta rõ ràng vô cùng. Vô Ưu vô lo vô nghĩ đúng như mong đợi của Lưu Thị, hơn nữa lại là một đứa trẻ bảy tuổi, làm sao có thể có mưu tính sâu kín được?

Vô Ưu mang cái rương châu báu vào Nhân Lãnh Cung, năm năm rồi, chưa thấy nàng dùng những thứ đồ này để làm mưa làm gió trong Nhân Lãnh Cung. Ông ta bắt đầu tin rằng, đây quả thật chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.

Chỉ vì cái sự trùng hợp này, ông ta đã cho ám vệ giám sát Vô Ưu năm năm. Theo dõi năm năm khiến ông ta biết được tất cả các động tĩnh của con gái, sự yên tâm cũng đi kèm với việc khơi dậy lên một chút lòng trắc ẩn của ông ta.

Lúc Lương phi sinh hạ Thất hoàng tử, ông ta nhìn Thất hoàng tử được bọc trong tã lót đang được Lương phi ôm vào lòng, đột nhiên lại nhớ lại cảnh tượng lúc Vô Ưu mới sinh ra. Trong số những đứa con gái, chỉ duy nhất Vô Ưu vừa sinh ra đã được ông ta ôm vào lòng. Cảm giác khuỷu tay nâng đỡ một tiểu sinh mệnh yếu ớt non nớt, lúc đó ông ta không có nhiều cảm xúc cho lắm. Nhưng đã nhiều năm sau, khi ông ta hồi tưởng lại thì phát hiện ra cảm giác lại rất chân thật, phảng phất như vừa xảy ra hôm qua.


Load failed, please RETRY

Quà tặng

Quà tặng -- Nhận quà

    Tình trạng nguồn điện hàng tuần

    Rank -- Xếp hạng Quyền lực
    Stone -- Đá Quyền lực

    Đặt mua hàng loạt

    Mục lục

    Cài đặt hiển thị

    Nền

    Phông

    Kích thước

    Việc quản lý bình luận chương

    Viết đánh giá Trạng thái đọc: C19
    Không đăng được. Vui lòng thử lại
    • Chất lượng dịch thuật
    • Tính ổn định của các bản cập nhật
    • Phát triển câu chuyện
    • Thiết kế nhân vật
    • Bối cảnh thế giới

    Tổng điểm 0.0

    Đánh giá được đăng thành công! Đọc thêm đánh giá
    Bình chọn với Đá sức mạnh
    Rank NO.-- Bảng xếp hạng PS
    Stone -- Power Stone
    Báo cáo nội dung không phù hợp
    lỗi Mẹo

    Báo cáo hành động bất lương

    Chú thích đoạn văn

    Đăng nhập