Cách chôn cất kỳ quặc này là vì để linh hồn của Liễu Mộng Sinh bị mắc kẹt ở đây đời đời kiếp kiếp, không được đầu thai, càng không thể đi tìm nhà họ Tôn trả thù.
Kể cũng kỳ lạ, từ khi hài cốt của Liễu Mộng Sinh bị chôn ở đây, vận rủi của nhà họ Uông cũng kết thúc, còn sót lại một người cháu cuối cùng cũng trưởng thành mà không ốm đau bệnh tật gì.
Còn nhà họ Tôn được xuôi chèo mát mái đến tận sau này giải phóng, sau đó vì con trai cả của nhà họ Tôn - Tôn Kiến Thành làm Hán gian trong thời kì kháng Nhật nên bị chính phủ xử bắn.
Sau khi nghe Vương Bân kể xong, tôi bèn hỏi anh ta: "Vậy anh có biết chuyện gì đã xảy ra với Uông Nhược Mai vào năm đó không?"
Vương Bân cười: "Cậu nói bà ta à! Bà già đó đúng là truyền kỳ đấy, giờ chắc cũng gần trăm tuổi rồi thì phải?!"
Tôi giật mình: "Anh nói là bà ấy còn sống?"
"Đương nhiên là còn sống!"
"Vậy giờ bà ấy đang ở đâu?"