Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, vậy hóa ra Sở tổng coi cô là cái để "kê tay" đấy hả?
Quần áo của người ta thì cần mắc áo, chẳng lẽ đôi tay ngọc ngà của anh cũng cần có giá để kê chắc?
Tất nhiên là Sở Ninh Dực không hề nghĩ đến việc Thủy An Lạc đang nghĩ anh là một kẻ biến thái, thế nên anh lại tiếp tục ngẩng lên nhìn về phía Trần Thiến Đồng.
"Bị cô gái nào lừa gạt cơ?" Giọng điệu của Sở Ninh Dực vẫn hời hợt như cũ, nhưng vẫn nghe ra được là đã thả lỏng hơn nhiều so với ban nãy.
Thủy An Lạc thầm nghĩ, chẳng lẽ là vì cô sao, chẳng lẽ cô thật sự có ảnh hưởng tới đến anh đến vậy cơ à?
Ặc...
Thủy An Lạc không nhịn được rùng mình một cái, Sở tổng à, ngài cứ thế này tiểu nhân sợ mình sẽ bị tổn thọ mất!
Trần Thiến Đồng nhìn dáng vẻ thân mật của hai người nọ, ngọn lửa giận trong lòng lại càng bùng lớn hơn.