An Phong Dương đưa tay lên sờ cằm, có vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó.
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, ánh mắt lóe lên một tia kiên định, cô ngẩng lên nhìn hai người, "Em biết cha Viên Giai Di có ơn với hai người, cho nên chuyện này em sẽ không phiền hai người phải nhúng tay vào, em có thể tự mình đi tìm bằng chứng. "
Thủy An Lạc biết, vụ hỏa hoạn năm đó, nếu không nhờ có cha của Viên Giai Di thì chắc hai người đã không thể sống được đến giờ, thế nên cô không muốn bắt ép hai người phải làm gì cho cô cả.
Thủy An Lạc nói rất nghiêm túc, cô cũng không hề tỏ ra khó chịu hay bực bôi gì về chuyện này.
Nhưng Sở Ninh Dực bỗng cười lạnh một tiếng, suy cho cùng thì cô vẫn là một cô gái tốt bụng hiền lành.
An Phong Dương bật cười, xoa đầu Thủy An Lạc: "Em Đẹp Gái à, nếu thật sự là cô ta thì cũng là dính líu tới tội cố ý giết người rồi, bọn anh không thể chỉ vì ân tình trong quá khứ mà dung túng cho một tội phạm giết người được."