Giọng nói của Đưởng Dạ trong trẻo như hạt châu rơi vào khay ngọc, nhưng không hiểu sao vào tai của Ninh Tịch lại chẳng khác gì như âm thanh từ địa ngục vọng lên vậy.
Ninh Tịch hít sâu một hơi, lúc này, trong lòng cô không tài nào bình tĩnh nổi, bèn dùng kĩ năng diễn xuất của thân làm ra vẻ bình tĩnh nhất: "Đúng là đã lâu không gặp, không biết là lần này Đại sư huynh tự mình "thân chinh" đến đây là vì việc gì?"
Đường Dạ nghe xong, không biết nghĩ đến điều gì sắc mặt lại âm u thêm mấy phần.
Thấy thế, Ninh Tịch lại càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình.
Sau mấy giây yên lặng ngắn ngủi, Đường Dạ u ám gằn từng chữ một: "Nhiệm vụ cấp S."
Vẻ mặt Ninh Tịch lập tức lại càng trắng hơn.
Quả nhiên...
Chỉ e là hôm nay cô thật sự khó lòng mà giữ được cái mạng nhỏ này rồi.