Tô Hồng thu thập xong này kia đi ra, vừa nhìn đã phát hiện Lục Thanh Y vẫn chưa rời đi.
Lục Thanh Y khoanh hai tay ngồi trên ghế salon, biểu hiện trước sau như một bình tĩnh lại hờ hững.
Tô Hồng bưng một ly nước ấm đi tới đưa cho hắn: "Muốn….đi ra ngoài tản bộ tiêu cơm không?"
Lục Thanh Y không muốn giải thích khuôn mặt này của mình không thể tùy tiện ra ngoài, nhưng quay đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt Tô Hồng mệt đến hơi đỏ ứng, đưa cho mình một ly nước, lời nói ghét bỏ tới miệng nhưng không thể nói ra được.
"Không đi, cậu ngồi đi."
Lục Thanh cầm lấy cốc nước, nhẹ nhàng đặt lên trên khay trà.
Tô Hồng "Oh" một tiếng, ngơ ngác ngồi đối diện hắn.
Giống như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, chỉ thiếu đôi tai dài trên đầu nữa thôi.
Con ngươi Lục Thanh Y hơi trầm xuống.
Bộ dáng này của Tô Hồng, cũng may mà EQ thấp nói chuyện không xuôi tai, nên không được nhiều người yêu thương, bằng không…