Nhưng Lan Đức Lạp lại chậm rãi trả lời------
"Đây là một loại phép thuật mới do pháp sư ma giáo sáng tạo ra, đáng tiếc, hiệu quả cần thời gian hơi lâu một chút, vì lẽ đó trở thành hương vị thoát ra trên người tôi không ngớt."
Tô Hồng xém chút nữa bị hơi thở của hắn làm cho chết ngạt.
Chết tiệt, nó không phải là mùi hương cơ thể!
Và ánh mắt của Lan Đức Nạp ngày càng sâu hơn, giữ trên môi nụ cười vi diệu, đưa chiếc khăn tay cho Tô Hồng, lướt qua phần gáy của hắn.
Tinh tế, thon dài, nổi bật những đường gân xanh, tràn đầy sức sống.
Tô Hồng hơi cứng người, chỉ cảm thấy hơi thở của người kia ... càng ngày càng gần.
Thanh niên gần như trần trụi, hầu như được lao vào trong lòng ngực của quý tộc vao quý ung dung, một cảnh như vậy, trong mắt người khác chắc hẳn vô cùng kích thích.
Mà Lan Đức Nạp dừng lại một chút, hơi nghiêng mặt sang một bên, đăm chiêu liếc nhìn cửa sổ.