(Hệ thống: Theo tôi cảm thấy nha, chuyện này chúng ta phải bàn bạc kỹ càng, cậu xem một chút mình đi, mắng một đoạn dài đến như vậy, sẽ tổn thương hòa khí rất nhiều a!)
(Tô Hồng: Ai có thể nghĩ tới, hoàng đế của các người lại có tâm địa hiểm ác như thế, ngay cả tôi cũng muốn "Giải quyết" đây?)
Hệ thống á khẩu không trả lời được, chuyện này... Xác thực có chút khó nói...
Thế nhưng hắn luôn cảm thấy quái chỗ nào đó, lẽ nào là sự thông minh của mình xuất hiện góc chết.
Chẳng qua để biểu lộ ra tính chính trị chính xác của mình, âm thanh của hệ thống vẫn nghiêm minh cãi lại hai câu.
(Hệ thống: Công tác là số một, lý trí hàng đầu, nguôi giận nguôi giận!)
Tô Hồng thở hồng hộc đứng đối diện Bùi Dục, nhìn ánh mắt Bùi Dục thình lình trầm xuống, trong mắt loé ra một tia cân nhắc.
(Tô Hồng: Ai nói ta mất đi lý trí?)
Hệ thống:???