Sau khi nói chuyện qua điện thoại với Phó Thời Dịch một hồi, Phó Thời Khâm cúp điện thoại.
Lúc chuẩn bị quay về bàn rượu, lại đi ngang qua phòng nghỉ, nghe được bên trong truyền ra tiếng cãi vã của một nam một nữ.
"Lăng Hiểu, cái bàn đó toàn chọn đại một người, chỉ cần cô tiếp tốt thì có một lượng tài nguyên lớn chờ cô, cô vứt bỏ mặt mũi cho ai nhìn chứ?"
"Tôi là nghệ sĩ, không phải bán rẻ tiếng cười."
"Cô đã đắc tội với Uông Đổng, lại còn không biết tốt xấu như thế, cô có còn muốn lăn lộn ở trong cái nghề này nữa hay không?"
"Tôi nghĩ tôi đã nói rất nhiều lần rồi, loại trường hợp này đừng gọi tôi đến nữa, nói là đạo diễn thử vai, kết quả lại là đến tiếp rượu."
"Tôi đây cũng là vì tốt cho cô, đây là thẻ phòng, cô không đi nữa thì thừa lúc còn sớm mà đừng lăn lộn ở trong nghề này nữa."
Phó Thời Khâm rất hứng thú nhìn cửa phòng đóng chặt một cái, nghe được cái tên Lăng Hiểu này mới bừng tỉnh hiểu ra.