Thế là, vì có thể nhìn thấy cháu trai và cháu gái nhiều hơn, mấy người lớn nhà họ Phó trong đêm đã chuyển đến Châu Giang Thịnh Cảnh.
Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch dở khóc dở cười đưa bọn họ qua, nhìn thấy cha mình thậm chí ngay cả kính viễn vọng của ông cũng chuyển tới thì nói.
"Cha, không phải cha muốn dùng thứ này để... Nhìn trộm chứ?" Phó Thời Dịch khó có thể tin mà hỏi.
Phó Thắng Anh vừa lau kính viễn vọng, vừa nói.
"Tôi làm như vậy là để quan sát Hữu Hữu và Điềm Điềm."
"Thế nhưng mà... Cảm giác có chút biến thái." Phó Thời Dịch không khách khí chút nào phỉ nhổ nói.
Phó Thời Khâm cũng nói theo, "Đúng rồi đó, dù sao đối diện ngoại trừ hai đứa bé, còn có những người khác, lỡ như cha nhìn thấy cái gì không nên nhìn, vậy thì thật xấu hổ."
Bà Phó nghe xong, cũng lập tức tới lấy đi kính viễn vọng.
"Bọn nó nói đúng đó, đừng làm chuyện như vậy."
Bọn họ sắp xếp hành lý ổn thỏa thì đã trời cũng đã sáng.