Thật vất vả, Cố Vi Vi cuối cùng cũng tiễn được ba người Phó Thời Khâm rời đi.
Về đến phòng dỗ hai đứa bé đi ngủ xong, sau đó bản thân mới đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, vừa thay quần áo cho hai đứa, ôm bọn nó đến phòng khách, thì đã thấy Nguyên Mộng lại ăn mặc thành đàn ông từ trên xuống dưới dắt tiểu Nguyên Bảo xuống dưới lầu.
"Chị như thế này là định hát bài nào nữa vậy?"
"Em cũng biết gần đây Anderson bên kia đang làm gì mà, như thế này mới đảm bảo an toàn được." Nguyên Mộng sửa sang tóc giả nam của mình, nói.
"Chị đưa tiểu Nguyên Bảo đi nhà trẻ, buổi chiều sẽ về."
Cố Vi Vi thông cảm nhìn Nguyên Bảo một cái, mỗi ngày đối mặt với mẹ ruột biến thành người này rồi biến thành người khác, đứa nhỏ này thật sự không có ám ảnh trong lòng sao?
Chân trước Nguyên Mộng dẫn tiểu Nguyên Bảo đi ra ngoài, chân sau Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch lại chạy tới nữa.
"Hữu Hữu, Điềm Điềm, Chú hai phải đi làm nhé."