Lễ đường được trang trí bằng hoa tươi, không còn ấm áp ngọt ngào như ban đầu nữa, chỉ là một căn phòng cô đơn yên ắng.
Cố Tư Đình thấy cô gái mặc váy cưới trông cực kỳ xinh đẹp thất thiểu quay vào thì mừng rỡ bước tới.
Nhưng, đáp lại sự vui mừng của hắn không phải một câu chào hỏi nồng nhiệt sau thời gian dài xa cách mà lại là một cái tát.
Cả người Cố Vi Vi ngập trong thù hận, cô nhìn hắn: "Cố Tư Đình, bây giờ thì anh hài lòng rồi chứ?"
Cho dù hắn đồng ý đem tim của cô cho Lăng Nghiên cấy ghép, thì cô cũng không hận hắn như lúc này.
Tiếng tát lanh lảnh vang lên, cực kỳ chói tai trong không gian yên tĩnh của lễ đường.
Phó Thời Dịch theo sau Cố Vi Vi bước vào lễ đường, sợ tới nỗi rụt cổ lại.
Nhưng, thấy cô đánh Cố Tư Đình xong, suýt nữa thì hắn vỗ tay khen hay. Hắn đã muốn đánh tên này như vậy từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội.