"…"
Phó Hàn Tranh vẫn bình tĩnh tiếp tục cuộc gọi của mình, cúp máy xong mới bước tới gần sô pha, nhìn xuống Cố Vi Vi, lúc này đã say tới mức ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
"Vừa rồi, em nói gì cơ?"
Cố Vi Vi nghe tiếng người nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn Phó Hàn Tranh rồi nhắc lại một lần nữa.
"Tôi muốn chia tay anh!"
"Nguyên nhân?" Phó Hàn Tranh trầm giọng truy hỏi.
Cố Vi Vi nằm co người trên ghế sô pha, ôm đầu gối của mình rồi nhỏ giọng trả lời.
"Tôi không thích anh, tôi không thể thích anh được…"
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh càng lúc càng trở nên âm u. "Tại sao?"
Vì hôm nay em vô tình gặp lại vị hôn phu trước đây, cho nên tình cũ không rủ cũng tới sao?
Cố Vi Vi ôm chặt đầu gối của mình, hé mắt nhìn anh.
"Bởi vì… anh là Phó Hàn Tranh."
Nói xong, liền cứ thế mà ngủ ngon lành.
Phó Thời Khâm liếc trộm cơn giông tố đang hiện rõ trên mặt anh trai mình, sợ tới run lẩy bẩy trốn vào phòng ngủ của mình.