Trên ti vi, nơi Lăng Nghiên nhận trả lời phỏng vấn là ở Cố gia, ngay trong căn phòng mà cô đã từng ở.
Cố Tư Đình cho phép cô ta chuyển tới Cố gia sống, còn cho phép cô ta dùng phòng của cô…
Cố Vi Vi nhìn chằm chằm căn phòng quen thuộc trên ti vi, cổ họng đau rát như bị gai đâm.
Cô cầm ly rượu lên một hơi cạn sạch, rượu chảy vào cổ họng giúp cô giảm bớt cảm giác đau đớn.
Người dẫn chương trình hỏi: [Lăng Nghiên, cô bị bệnh tim hành hạ nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng phẫu thuật thành công, sau này có thể tiếp tục sống như một người bình thường rồi, cảm xúc của cô bây giờ như thế nào?]
Lăng Nghiên mặc quần áo ở nhà, dịu dàng mỉm cười.
[Cảm nhận sâu sắc nhất của tôi có lẽ là sinh mệnh thật đáng quý, tôi sẽ trân trọng mọi thứ bây giờ tôi đang có được.]