Đối với việc Tôn Hằng dùng một quả cầu, mà không phải đất nằm ngang trời hình tròn như người ta thường miêu tả, thì Ninh Thần Âm cũng chỉ hơi cảm thấy cổ quái, chứ không hỏi gì thêm.
Việc mấu chốt bây giờ, là phải làm thế nào!
"Tôn đạo hữu."
Ninh Thần Âm nghiêng mặt nói: "Nếu như ngươi đã đề nghị, thì chắc có biện pháp làm chứ?"
"Thật không dám dấu diếm."
Tôn Hằng trầm ngâm một chút, mới chậm rãi nói: "Tại hạ có một môn pháp thuật, có thể sưu hồn đoạt phách, nên mới tìm thấy phương pháp này trong trí nhớ của mấy người ở đây."
"A!"
Hai nữ chớp mắt, nhưng biểu cảm lại khác nhau.
Thiền Diệu Âm thì trở nên kích động.
Trong suy nghĩ của nàng, có thể chạy trốn được là chuyện tốt, về phần sưu hồn đoạt phách, loại chuyện này có đầy trong giới tu hành, rất nhiều đằng khác, không đáng để kỳ quái.
Mà Ninh Thần Âm thì vẻ mặt kéo căng, trong lòng xiết chặt lại.