Đỉnh núi không cao nhưng cũng đủ để Tôn Hằng nhìn được toàn bộ quảng trường.
Vị trí nơi đây tương tự với khe núi, nhưng phạm vi rộng lớn hơn, độ dài nam bắc đến mấy ngàn dặm.
Quây một vòng xung quanh là một ngọn núi không biết tên màu nâu, cao lên tận trời, mắt nhìn không thấy được điểm cuối.
Mà ở giữa không trung, mấy chục con Lôi Điểu bị người chọc giận đang tự mình điên cuồng gào thét, hai cánh chuyển động vô số tia sấm chớp như lưới điện dồn dập hạ xuống.
Dưới uy lực của sấm chớp, núi đá phía dưới đổ nát, mặt đất rạn nứt, núi lửa hết lần này đến lần khác biến đối không ngừng, nhiễm đỏ cả chân trời.
Tuy rằng chiến trường vô cùng hỗn loạn, nhưng dưới nhận thức cường đại của Tôn Hằng thì lại có trình tự vô cùng rõ ràng, nhìn cái là hiểu ngay.
Xem ra, đám Lôi Điểu này thiên phú thần thông vô cùng cường hãn, kể cả có đạo cơ tu sĩ hậu kỳ ở đây cũng không thể đương đầu trực diện.