Liên Bất Ngôn lạnh lùng dẫn đường, dẫn Phượng Ngân Bình vào trong phòng.
"Âm La Tông Phượng Ngân Bình, gặp qua tiền bối."
Vị Ma Môn yêu nữ này nghiêm mặt, hai tay cất vào bên hông, quỳ nữa người, tư thế chuẩn mực, hiện ra sự tươi đẹp, giống như một tiểu thư chưa chồng.
Giọng nói nàng thanh thúy, thái độ kính cẩn, dường như không để ý tới ánh mắt mang theo uy áp của Tôn Hằng.
"Phượng Ngân Bình."
Tôn Hằng ngồi ngay ngắn ở trên, lạnh nhạt nhìn quét đối phương: "Ngươi biết ta?"
"Đại danh của tiền bối, thỉnh thoảng tiểu nữ cũng có thể nghe thấy."
Phượng Ngân Bình khom người, đầu cụp xuống, dáng dấp mảnh mai đáng yêu: "Thánh nữ đời trước Chu tiền bối thường nhắc tên ngài, hơn nữa, Ngọc Thiền tỷ tỷ lại càng nhớ thương tiền bối mãi không quên."
"Thạch Ngọc Thiền..."
Tôn Hằng chớp chớp mắt, sắc mặt cũng biến thành nhu hòa đi rất nhiều.