Rạng sáng, sắc trời không rõ, nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng gió rất nhỏ xẹt qua, Tôn Hằng trợn trắng mắt, đột nhiên từ trên giường bò đậy.
"Soạt!"
Một luồng ánh sáng màu tối hiện lên, cắm vào cây cột đầu giường, mà nhìn rõ ràng ra, là một cây phi tiêu ghim theo một tờ giấy nhỏ.
Khẽ nhíu mày, Tôn Hằng đứng dậy rút phi tiêu ra, gỡ tờ giấy xuống.
"Cẩn thận trốn kỹ, không nên lộn xộn."
Tám chữ mang theo ý nghĩa cảnh cáo, kiểu chữ thanh lịch, tú lệ cao to, như là chữ của nữ nhân.
Nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy một chút, Tôn Hằng đã đoán được bóng người vừa lướt qua cửa phòng là ai.
Thạch Ngọc Thiền!
Võ công của nàng tốt như vậy?
Phương pháp ẩn nấp này, mạnh hơn Bình Tức Thuật của hắn không biết bao nhiêu lần!
Thế nhưng vì sao?
Nàng không chỉ cảnh báo mình không được lộn xộn, mà còn phải trốn kỹ.
Chẳng lẽ nàng nghe được có người muốn hại mình?