"Thật hả chị? Chuyện này từ bao giờ thế ạ?!" Quả nhiên, sự chú ý của Đàm Quý Nhân không thể không bị đánh lạc hướng.
Cô ta mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Cố Yên Nhiên, nhìn đơn thuần như một đóa hoa bách hợp vậy.
Cố Yên Nhiên cảm thấy Đàm Quý Nhân như thế này cực kì đáng yêu. Cô ta cầm lược lên, vừa chải đầu cho Đàm Quý Nhân, vừa nói: "Hẳn là sau khi con bé từ Đức trở về chăng… Ôi, tuy chị là chị gái của nó thật đấy, nhưng trong chuyện này chị cũng chẳng thể nào bênh nó được."
"Vì sao ạ? Chị có biết vì sao họ chia tay không ạ?" Đàm Quý Nhân rất bất an hỏi. Tay cô ta túm chặt lấy vị trí lồng ngực trên lớp áo choàng tắm, sắc mặt vô cùng căng thẳng.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp của Đàm Quý Nhân qua tấm gương trước mặt, Cố Yên Nhiên khẽ mỉm cười nói: "Tình hình cụ thể thế nào thì chị không biết, nhưng chị hiểu rất rõ em gái của mình, cũng hiểu rất rõ đàn ông. Thế nên, chị có thể đoán được đại khái là vì lý do gì."
"Nguyên nhân là gì ạ?"