Bầu trời âm u, dù có thi thể của một con hung thú khổng lồ phát ra ánh sáng như mặt trời, nhưng để chiếu sáng khắp mặt đất thì vẫn không đủ. Điều này khiến cảnh vật trước mắt Vương Bảo Nhạc có phần tối tăm, không ít khu vực cũng đen kịt một màu.
Nhưng đối với tu sĩ, chỉ cần truyền linh lực vào mắt thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhất là trên mặt đất nơi nào cũng có Thanh Linh Yêu Hoa, những bông hoa đỏ này cũng phát ra ánh sáng mờ ảo, góp phần chiếu rọi khu vực xung quanh phần nào.
Nếu như nơi này không có thi hài vô biên, chỉ nhìn bằng mắt thì đúng là cũng có phong cách dị vực. Chẳng qua sự tồn tại của những thi hài kia khiến cho thế giới này tràn ngập khí tức chết chóc.
Dù Vương Bảo Nhạc thân là Minh Tử nhưng cũng thấy khó chịu với khí tức chết chóc này. Dù Minh Tông chấp chưởng cái chết, nhưng phần lớn là dẫn lối vong hồn, mà nơi này chỉ toàn là thi thể không rõ đã chết từ khi nào. Từ ý nghĩa nào đó thì chẳng khác gì con rối huyết nhục cả.