Chuẩn, đúng là chuẩn không cần chỉnh!
Chị đẹp vừa nói lát nữa là biết ngay, chưa tới mười giây sau, quả nhiên mình đã có được đáp án. Điều này chứng tỏ Minh Khí thật sự thuộc về chị đẹp!
"Chị đẹp đương nhiên biết rõ ba tên khốn này có đuổi theo, chẳng qua là bị chị ấy ném sang nơi khác, nhưng vì mình vừa lên tiếng hỏi nên mới bắt bọn họ tới đây, thành ra trông họ mới chật vật như thế! Chắc là thế rồi!"
Vương Bảo Nhạc càng nghĩ càng hưng phấn, quyết định sau này phải nịnh nọt chị đẹp nhiều hơn mới được.
Đồng thời, một niềm tin cực mạnh dâng lên trong lòng Vương Bảo Nhạc, hắn không thèm trốn nữa, đứng trên hòn đảo xương đó, ngạo nghễ nhìn ba tên tu sĩ Nguyên Anh nọ, còn giơ tay phải lên chỉ về phía họ.
"Trò chơi nên kết thúc rồi!"