Viên thịt nổ tung khiến chất nhầy bắn ra xung quanh, thân thể của Lâm Thiên Hạo cũng đổ ra. Lúc này, hắn chỉ còn da bọc xương, người gầy như que củi, mà khí tức cũng vô cùng yếu ớt.
May mà lúc này được cứu ra, mí mắt của hắn run run như muốn mở ra, Vương Bảo Nhạc thấy thế thì lập tức lấy đan dược ra đút cho hắn, đồng thời cái xác đang giao chiến với Đại Thụ và tơ bên kia cũng đã nhận ra Vương Bảo Nhạc đang cứu người nên gầm to một tiếng.
Sau khi nó gầm lên, khá nhiều viên thịt xung quanh lại nổ tung, tu sĩ bên trong có người lập tức tắt thở bỏ mình, hóa thành hoạt tử nhân, khi mở mắt ra thì trong mắt biến thành màu xám, cả đám gào lên như dã thu nhào đến chỗ Vương Bảo Nhạc.
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc vội ôm Lâm Thiên Hạo lùi lại, thấy viên thịt xung quanh vẫn đang lần lượt nổ tung, hắn chợt lóe sáng kiến nên tới gần viên khác bổ nó ra, chưa kịp dò xét đã nhanh chóng chém viên khác.