"Hống hống hống rống rống!!!"
Mắt thấy Vương Bảo Nhạc sắp sửa đóng cửa lại, Vượn Kim Cương lập tức sốt ruột như phát điên đến nơi. Nó lại gầm gừ dữ dội, liên tục đánh đùng đùng lên cửa động phủ, khiến cho không ít người chú ý tới.
"Vượn Kim Cương á?!!"
"Sao nó lại tới đây chứ!!"
"Đây là... động phủ của Vương Bảo Nhạc mà? Nó đánh tới tận cửa à?"
Các học sinh Pháp Binh các thấy thế đều hít khí lạnh, vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên muốn ở lại hóng hớt. Nhưng khi thấy bộ dạng điên cuồng của Vượn Kim Cương thì không ai dám tới gần, chỉ đành đứng từ xa nhìn qua.
Thấy cửa động phủ của mình đã bị nó đập rung rinh liên hồi, Vương Bảo Nhạc hắng giọng một cái, mở hé cánh cửa ra một chút rồi trừng mắt nhìn nó.
"Rốt cuộc mày muốn cái gì đây hả?"
"Hống hống hống!!"
"Nhưng tao thật sự không hiểu mày nói gì mà."