Thấy thi thể đã được Triệu Nhã Mộng đưa đi, Vương Bảo Nhạc cảm thấy mỹ mãn. Mặc dù người đưa thi thể ra ngoài giao cho Đạo viện là Triệu Nhã Mộng nhưng Vương Bảo Nhạc tin chắc rằng với sự công bằng liêm chính của Đạo viện và nhân phẩm của Triệu Nhã Mộng thì công lao của mình sẽ không bị mất đi.
Dù sao thì theo như Vương Bảo Nhạc thấy, nếu cuối cùng không phải nhờ có hắn thì chưa biết được thi thể này sẽ rơi vào tay ai. Lúc này, nghĩ đến chuyện còn chưa ra ngoài đã lập được một phần công lao không nhỏ, Vương Bảo Nhạc lập tức thấy hí hửng, quay đầu nhìn về phía mọi người, sau đó ánh mắt của hắn co rụt lại.
Rõ ràng đám người này đều đang nổi xung, bộ dạng hung hãn.
"Khụ khụ... Ban nãy gấp quá nên chưa chào hỏi mọi người. Chắc là các ngươi chưa biết ta đâu nhỉ? Ta tự giới thiệu nhé! Ta tên là Vương Bảo Nhạc."
Vương Bảo Nhạc vội ho một tiếng, liến thoắng cho qua, vừa nói vừa đi đến định đỡ gã to con cầm thuận bị mình đánh bay kia dậy.