Để tránh người khác phát hiện ra sơ hở, cô thay đổi rất ít điểm trên gương mặt. Nhưng chính những thay đổi nhỏ nhặt đó kết hợp lại với nhau sẽ khiến người ta có ảo giác như cô đã hoàn toàn biến thành một người khác. Cô quen với việc nữ cải trang nam này lâu rồi.
Vừa xoay người lại, Hề Nguyệt đã thấy ánh mắt âm trầm, tĩnh lặng của Hề Chưa Biết. Cậu thiếu niên lặng lẽ dựa vào gốc cây nhìn cô như đã nhìn cả một thế kỷ.
Hề Nguyệt chau mày: "Hay là ta cũng hóa trang cho ngươi nhỉ?" Gương mặt của Chưa Biết mà phô bày ra trước mặt mọi người, chắc chắn cũng là một tai họa!
Hề Chưa Biết lấy ra một chiếc mặt nạ đen thui, đeo lên rồi thản nhiên nói: "Đi thôi!"
Hai người đáp lên một chùm sáng rồi bay thẳng về một hướng.
Hề Nguyệt cảm thấy có khả năng rất lớn là mình vẫn đang ở trên đại lục Xiêm La, vì linh khí trong không khí ở đây nồng đậm hơn ở đại lục Mịch La nhiều, thậm chí có thể bắt gặp linh thực cấp ba, cấp bốn ở bất cứ chỗ nào trong rừng.