Hột Khê vừa dứt lời, Phụng Vân Cảnh đã thấy một trận gió lớn đập thẳng vào mặt gã, khiến gã vô thức lùi về sau một bước. Và rồi trước mặt Hột Khê và Nam Cung Dục thình lình xuất hiện mấy đứa nhóc ranh.
Tiểu Kim Long lượn vòng trên không trung, cất cao giọng: "Lão đại cứ yên tâm, bọn ta nhất định sẽ ngăn cản đám người xấu này!" Dứt lời, ánh mắt vừa khinh thường vừa căm ghét của nó dừng trên người Phụng Vân Cảnh: "Cái con cóc này thật đúng là âm hồn không tan. Chỉ dựa vào loại người rác rưởi như ngươi mà cũng muốn mơ tưởng đến lão đại nhà ta sao. Theo ta thấy não ngươi bị ngập "mứt" rồi!"
"Tiểu Long nói sai rồi!" Đản Đản chống nạnh, căm giận nói, "Loại người ngu si hết lần này đến lần khác tự rước nhục, ngay cả chữ xấu cũng không biết viết thế nào mà có não sao?"
"Chiếp chiếp chiếp…" Đâu liên quan gì đến ta, vì sao ngay cả ta cũng bị kéo ra đây đánh nhau! Còn đám người này là ai vậy, người thối muốn chết, đốt sạch bọn chúng đi, tránh ô nhiễm không khí.