Cơn ho càng làm cho khóe môi của Nam Cung Dục chảy nhiều máu ra hơn, mà kinh mạch trong cơ thể hắn cũng bị thương vì cơn cuộn xoắn không gian này.
Trong mắt Hột Khê lóe lên sự quyết đoán nhưng ánh mắt cô nhìn Nam Cung Dục lại tràn ngập sự dịu dàng và không nỡ.
Nội lực từ trong khí hải đột ngột truyền đến kinh mạch ở cổ tay, xương bàn tay phát ra tiếng rắc rắc giòn giã, bàn tay vốn đã mềm yếu trong phút chốc dường như đã hoàn toàn mất đi khung xương, tuột khỏi năm ngón tay đang nắm chặt của Nam Cung Dục.
Nam Cung Dục trợn trừng mắt, con ngươi toát ra vẻ hoảng sợ và giận dữ.
Bởi vì quán tính nên cả người Hột Khê bị đẩy lùi về sau vài bước, song đôi mắt cô vẫn nhìn Nam Cung Dục chăm chú, giọng nói khàn nhỏ nhưng dịu dàng: "Dục, huynh đi trước đi, ta nhất định sẽ bình an đợi huynh quay lại tìm ta. Hãy tin ta!"
"Khê Nhi!"