Vu Khiết ngơ ngác nhìn Tiểu Li nằm trong lòng Hột Khê, thấy cô bé khóc đến hai mắt sưng đỏ nhưng cả người mạnh khỏe lành lặn, ngoại trừ lo lắng cho hắn thì có vẻ không phải chịu khổ cực gì.
Hốc mắt đột nhiên hơi nóng lên, Vu Khiết cất giọng khàn khàn: "Thật tốt quá! Xem ra Tiểu Li đi theo chủ nhân… Quả nhiên được sống rất tốt. Cứ như vậy, tôi ra đi cũng yên tâm rồi. Lúc trước giao Tiểu Li cho chủ nhân đúng là quyết định chính xác nhất của tôi mà."
"Không muốn! Không muốn!" Tiểu Li lớn tiếng khóc òa, "Ca ca không được đi, Tiểu Li không muốn rời xa ca ca nữa đâu!"
Hột Khê đưa tay ấn vào ngực Vu Khiết, cô truyền một chút linh lực hệ thủy vào, lại cho hắn uống thêm nước suối thần rồi mới nhàn nhạt nói: "Vu Khiết, cậu còn chưa rõ tình huống hiện tại à? Cậu đã được cứu ra, tuy rằng cơ thể không thể nào hồi phục lại như cũ nhưng ít ra trong khoảng thời gian ngắn, cho dù cậu muốn chết, cũng phải xem ta có cho phép hay không."