Bấy giờ, gương mặt Huyền Mục đã không còn sát khí và vẻ xa cách như buổi chiều nữa. Lúc nói chuyện với Hột Khê, thậm chí mặt mày hắn có vẻ thả lòng.
Đồng Băng thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ hâm mộ Hề Nguyệt. Cùng là Trúc Cơ kỳ như nhau, nhưng Hề công tử lại khác hẳn mình. Một người đàn ông mạnh mẽ và xuất sắc như thế lại nói chuyện hôn hòa với Hề Nguyệt, thậm chí còn cho mình vào ở ký túc xá vì Hề Nguyệt xin cho.
Nếu đã có cơ hội ở lại và học tập cùng Hề Nguyệt, vậy thì mình nhất định phải cố gắng hơn nữa, để mai này khiến mọi người đón nhận mình, thậm chí có một ngày nào đó khiến người đàn ông mạnh mẽ trước mặt đây đối xử ngang hàng và ôn hòa như mới Hề Nguyệt.
Đồng Băng siết chặt nắm đấm, cầm lấy chăn đệm, dè dặt chào hỏi: "Huyền Mục tiền bối, chào... chào huynh." Nói xong, cậu ta định đặt chăn đệm trên giường.