Trần Kiến Thành nhìn quanh một vòng, gã lập tức giả vờ đau đớn, quỳ xuống trước cái xác của Vương Hải, khóc lóc thảm thiết: "Vương Hải, đều do Trần đại ca có lỗi với đệ! Nếu như không phải vì cứu Trần đại ca thì đệ cũng không bị kẻ hèn hạ Hề Nguyệt kia hại thành ra như thế này, hu hu hu... Đều tại Trần đại ca không giỏi y thuật, tu vi lại không cao, không đối phó được hàng nghìn hàng vạn con ong độc nên mới để cho Hề Nguyệt hại đệ!"
Trần Xảo Oánh và Dương Hải Long nghe vậy bỗng cực kỳ sợ hãi, vội vàng chạy tới kiểm tra cái xác kia. Trần Xảo Oánh chỉ nhìn một cái, sắc mặt liền trắng bệch, nôn "ọe" một tiếng.
Đây... Đây là Vương Hải á? Chết như thế này thì đáng sợ quá!
Trần Xảo Oánh run rẩy nói: "Trần đại ca, ngọc giản của bọn muội đều nhận được thông báo bị trừ điểm rồi, không ngờ lại là Vương Hải. Nhưng mà, thật sự là Hề Nguyệt giết huynh ấy ư? Chẳng phải Hề Nguyệt chỉ là Trúc Cơ kỳ thôi sao?"