Lão ăn mày thấy dáng vẻ như nước đổ đầu vịt của cô thì lòng bứt rứt không yên. Suốt cả quãng đường ông nói hết nước hết cái mà cô nhóc này vẫn chẳng có phản ứng gì.
Được bái ông làm thầy là mơ ước của biết bao nhiêu người, sao trên đời còn tồn tại kiểu người không xem ông ra gì như cô nhóc này chứ.
Tuy nhiên cô nhóc này càng coi ông như không khí thì trái lại lão ăn mày lại càng lẽo đẽo theo cô. Ban đầu ông chỉ vì món ăn ngon, nhưng bây giờ dù cho ông còn một hơi thở cuối cùng cũng phải bắt cô nhóc này dập đầu kính rượu ông cho bằng được!
Ông đường đường là Huyền Thanh chân nhân, chẳng lẽ không hàng phục được cô gái này sao? Đúng là nực cười!
Khi lão ăn mày đang lải nhải mãi không ngưng nghỉ, Hột Khê đã đến được chân núi Thương.
Lúc này ở phía Đông núi Thương đã có vô số võ giả tập hợp, so với dạo trước tụ tập toàn võ giả Ngưng Mạch kỳ thì bây giờ ngay cả võ giả Kim Đan kỳ cũng tụ họp ngày càng nhiều, khiến Hột Khê không khỏi ngạc nhiên.