Hột Khê thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu rút ra hết toàn bộ kim châm trên người Âu Dương Hạo Hiên, mãi cho tới khi cây kim châm cuối cùng được đưa vào không gian, cô mới bỏ miếng vải bịt miệng Âu Dương Hạo Hiên ra.
"Giờ cậu thấy sao rồi?"
Âu Dương Hạo Hiên thở hổn hển một cách nặng nề, nỗi khiếp đảm sau khi trải qua cơn đau đớn như chết đi sống lại vẫn hiện diện trên khuôn mặt. Nhưng con ngươi hắn lại lấp lánh rực sáng, sự tuyệt vọng và nhụt chí vài canh giờ trước giờ đã lặn mất tăm, "Tôi… tôi cảm nhận được sự đau đớn toàn thân cả trên lẫn dưới, tay chân của tôi, kinh mạch của tôi, ngay cả đan điền… đều giống như đang bị một lũ côn trùng gặm nhấm vậy… Nhưng mà, nhưng mà tôi đã cảm nhận được linh lực, linh lực cuộn trào vào đan điền tôi, ha ha ha ha… tôi có thể được cảm nhận chuyển động của linh lực thêm một lần nữa rồi!"