Miêu Kỳ Phong bóp nhẹ thứ trắng trắng mềm mềm trong tay, nhìn Hạ Lâm cười híp cả mắt, "Bà xã à, anh vừa thấy một người đàn ông dưới lầu, ai vậy?"
Hạ Lâm nghe xong, trong lòng có phần hồi hộp.
Người đàn ông anh thấy không phải Tần Tiêu chứ?
Miêu Kỳ Phong chầm chậm miêu tả dáng vẻ trong ánh mắt nghi ngờ của Hạ Lâm: "Anh ta có đôi mắt gần giống anh, hình như là một minh tinh, tên là Tần gì đó thì phải."
Miêu Kỳ Phong khẽ vuốt trán, nhăn mày suy nghĩ, làm ra dáng vẻ như thể rất khó nghĩ.
Hạ Lâm: "..."
Kỹ năng diễn xuất của Miêu Kỳ Phong như này mà vào giới giải trí chắc chắn là hạng bét.
Quá giả tạo!
Cho dù Hạ Lâm chẳng có gì với Tần Tiêu, nhưng Miêu Kỳ Phong hỏi như vậy làm trong lòng cô có phần không thoải mái, như thể mình đã làm sai chuyện gì vậy.
Sự chột dạ sâu trong mắt Hạ Lâm không thể qua được ánh mắt Miêu Kỳ Phong.
Trong lúc cô còn ngẩn ngơ, Miêu Kỳ Phong đã nâng cô lên bàn làm việc.